Với ông Ân chăm sóc cây cảnh là thú vui mỗi ngày.
“2 chữ Đinh, phải xa mới gần được”
Tới nhà thăm ông Nguyễn Hữu Ân nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tôi gặp vợ ông. Nhiều khi muốn hỏi chuyện riêng, lại ngần ngại. May thay, lần này bước vào nhà ông, gặp đúng lúc bà Vũ Thị Bình, vợ ông đang ngồi nhuộm tóc cho chồng. Cảm động trước cảnh tuổi già vẫn chăm chút làm đẹp cho nhau từng tý một, tôi không khỏi thốt lên lời khen ngợi…
Sau khi rót chén nước chè, ông Ân mới tâm sự lý do bà xã luôn vắng mặt: “Tôi vốn trước kia là quản lý của trường cấp 3 thuộc Hà Tây cũ, còn bà nhà lúc đó làm ở gần nhà hơn. Tuổi trẻ, bà hy sinh cho tôi quá nhiều, nhà có 3 đứa con trai nghịch ngợm, nhưng một mình bà chăm chút, bảo ban là chính. Còn tôi, đi làm xa nhà hơn 30km, mỗi tuần chỉ về nhà vào ngày nghỉ.
Những lúc vợ buồn, con khóc, con ốm cũng không đỡ đần được nhiều. Chỉ mình vợ tôi vừa làm việc, vừa giấu vất vả để chồng yên tâm công tác. Khi tôi nghỉ hưu, con trai cả sang định cư bên Đức, tôi động viên bà sang đó giúp con. Giờ đây bà đã gần 20 năm ở bên đó. Tuổi chúng tôi là hai chữ Đinh, một người phải đi xa thì mới gần nhau được…”, ông Ân cười tếu táo.
Xa nhau, nhưng tình không xa
Trước kia, mỗi năm bà Bình thường về nước thăm ông một lần vào dịp Tết âm lịch, nhưng 3-4 năm trở lại gần đây, khi sức khỏe của chồng đã giảm hơn và công việc của con cũng đã ổn, bà lưu lại Việt Nam tới 6 tháng liền.
Thi thoảng bà lại đón ông cùng sang với con cháu bên Đức, để thay đổi không khí, du lịch cùng vợ con ở nước ngoài. Còn ông, mỗi lần bà về, ông lại dẫn bà đi chơi bằng xe máy, thăm những người bạn cũ hay dạo quanh bờ hồ.
Kể về những lúc vợ vắng nhà, ông Ân cho hay: bà nhà tôi cũng rất cẩn thận, khi bà sang Đức phụ con cái làm kinh tế, mặc dù tôi ở nhà gần 2 con trai, con dâu, các cháu rất quan tâm, nhưng cứ mỗi lần về nước hoặc đi bà lại thường mua các tảo xoắn, thuốc hoạt huyết… để bồi bổ cho tôi.
Đặc biệt, tôi và bà ấy tóc đều bạc, nhưng lại muốn trẻ ra, nên bà thường mang thuốc nhuộm tốt về rồi chúng tôi cùng nhuộm tóc cho nhau. Khi xa nhau, chúng tôi gọi điện thường xuyên nên không cảm thấy xa. Còn tuổi già thì ai cũng thích có ông có bà gần nhau, song vì điều kiện mỗi người một nơi, nhưng sau này sức khỏe yếu, thì chắc chắn bà sẽ hồi hương, chẳng gì bằng bà chăm ông…
Hằng ngày, để tạo niềm vui cho cuộc sống và giữ sức khỏe, ông Ân thường tập yoga sau đó ngồi thiền. Ông Ân là PCT Hội khuyến học phường Nhân Chính và tham gia vào hội cây cảnh, hội hoa… Ông luôn cảm thấy mình là người may mắn khi ở tuổi 77 vẫn khỏe mạnh, không mắc các bệnh nan y và luôn có vợ động viên, chia sẻ dù ở bất cứ nơi đâu.
Hà Linh