Ca sĩ Phi Nhung. |
Tôi dạy con phải biết san sẻ yêu thương
Duyên nào đưa chị đến với nhà Phật và làm rất nhiều việc thiện cho xã hội?
Mẹ sinh tôi ra ở trong chùa rồi ông bà ngoại đón về nuôi. Từ nhỏ tôi thiếu vắng mẹ, thèm có mẹ nên thường lên chùa chơi. Ở trong chùa tôi thấy ấm áp, không buồn vì có nhiều sư thầy, sư cô. Lớn lên một xíu tôi đi bán nhang cho nhà chùa, rồi vào chùa học. Tôi thích ở chùa vì cảm thấy một sự ấm áp, bao dung, từ bi...
Có phải xuất phát từ điều đó chị nhận nhiều con nuôi?
Lúc nhỏ không mẹ không cha nên mình ước sau này có tiền xây một mái ấm tình thương. Tôi vẫn còn nhớ ngày bé, mỗi lần mưa to, tôi chui vào thùng phi rỗng, hét thật to ước mơ của mình. Tôi ước sau này trở thành thợ may, ca sĩ hoặc thành một sư cô thông minh, dịu hiền. Giờ thì tất cả những điều ước đó tôi đều đạt được. Ước mơ thành sư cô chỉ còn thiếu cái áo và cạo đầu thôi, chứ tâm mình đã làm rồi. Mà cái tâm mới là quan trọng.
Lúc qua Mỹ, tôi cực lắm. Sinh con xong thì cũng được Trời thương Tổ đãi nên đi hát kiếm được nhiều tiền. 5 đứa em, tôi lo cho mỗi đứa một cái nhà, vậy là đủ nên quyết định phát tâm xây một mái ấm tình thương. Tôi cùng với sư cô xây chùa, bắt đầu nhận nuôi trẻ mồ côi.
Ca sĩ Phi Nhung và các con. |
Nuôi một con còn khó, chị nuôi hơn 20 con, có lúc nào chị thấy cực quá không?
Không phải ai cũng muốn làm từ thiện là làm được, cũng phải có duyên. Muốn người ta đến với mình thì mình phải là cái cây vững chắc tỏa bóng mát thì người ta mới đến. Tôi được như ngày hôm nay là nhờ khán giả thương yêu. Nhờ khán giả tôi và con mới có chén cơm nên tôi muốn trả ơn. Nhưng không thể trả ơn lại từng người nên chi bằng mình làm việc thiện, nuôi trẻ mồ côi, coi như mình thay mặt khán giả làm từ thiện, trả ơn lại cho xã hội.
Ban đầu tôi xây chùa, rồi có em bé bỏ trong bệnh viện mình nhận nuôi. Sau này có người đem các bé đến chùa... Từ từ rồi có tới mười mấy hai chục bé. Thời gian đó tôi nuôi trẻ nhỏ cũng ná thở luôn. Tôi lao vào làm việc cật lực, đi hát, đi bán CD nuôi các con. Tính mình không bao giờ xin tiền ai, “chơi là phải chịu”. Sau này có mở thêm quán cơm chay. Khán giả yêu mến cũng tới quán chay ủng hộ. Thay vì cho tiền mấy đứa nhỏ, họ ăn bữa cơm chay cũng là ủng hộ rồi. Tôi chưa bao giờ xin một ai tiền để nuôi các con.
Thật ra nuôi ăn không vất vả bằng nuôi dạy...
Đúng thế! Vất vả một chút lúc các con còn nhỏ, giờ cũng có đứa 15, 18 rồi. Cái khó là tụi trẻ không phải con ruột, mình không thể đánh mắng mà phải uốn nắn, giáo dục bằng tình thương. Muốn các con nghe mình, mình phải thương con trước, phải lấy cái tâm của mình chuyển hóa. Tôi cũng phải đọc sách dạy con nhiều lắm để có thể chăm các bé từ lúc còn đỏ hỏn 1 - 2 ngày tuổi cho tới bây giờ.
Có khi nào con gái chị - Wendy chạnh lòng khi phải san sẻ tình yêu thương cho các em?
Từ bé tôi đã dạy con phải biết san sẻ yêu thương. Tôi nói cho con biết cuộc đời mẹ mồ côi, giờ con được sống đầy đủ thì phải biết rộng lượng, chia sẻ. Tôi dạy con đến trường cũng phải biết giúp đỡ bạn bè mới xứng đáng là con của mẹ, là người Việt Nam. Mỗi lần có người bỏ con ở chùa, con bé cứ bảo: “Tội quá, nuôi đi mẹ!”.
Ca sĩ Phi Nhung và con gái Wendy. |
Tập thể dục rất quan trọng
Wendy không buồn thắc mắc việc chị thường xuyên xa con sao?
Lúc 13 - 14 tuổi Wendy cũng buồn, có thắc mắc sao ngày lễ Tết mẹ không bao giờ có mặt ở nhà. Lúc ấy tôi thường gửi con sang nhà Trizzie Phương Trinh. Nhà Trizzie như ngôi nhà thứ 2 của tôi. Má Trizzie thương tôi như con. 3 chị em nhà Trizzie đều học rất giỏi nên tôi gửi con qua đó ở để Wendy được gia đình Trizzie dạy. Tôi có giải thích cho con vì sao nhưng lúc đó con còn nhỏ chưa hiểu lắm nên tôi quyết định đưa con đi diễn cùng. Lúc đầu Wendy thích lắm, cũng đứng bán CD cho mẹ, gom tiền về xây chùa. Sau một thời gian con biết mẹ đi diễn vất vả như thế nào nên thương mẹ hơn. Tôi đi diễn, gọi điện về hằng ngày, con ở nhà ôm áo của mẹ ngủ một mình cho đỡ nhớ, vậy thôi!
Chị là nữ ca sĩ duy nhất lên sân khấu không đeo đồ trang sức, cũng rất hạn chế mặc đồ hiệu. Vì sao vậy?
Con người mình có sao thì làm vậy. Tôi không son phấn gì nhiều, cũng không mặc đồ hiệu, đeo cái gì cũng thấy vướng víu. Áo dài với áo bà ba là con người của tôi. Tôi thích giản dị, miễn sao hát hay là được. Cuộc đời tôi không biết vàng, kim cương là gì, chưa mua bao giờ. Đi làm thì tiền quản lý giữ, chuyển vào ngân hàng cho mình và cho con. Chi tiêu cái gì hay hoạt động cho cộng đồng thì công ty lo thu xếp, bản thân tôi không tích tiền hay giữ tiền. Cuộc đời tôi thêm vài năm nữa cũng mặc áo nâu sòng là xong, chẳng giữ gì cho mình hết. Tính tôi cũng không tiêu xài phung phí. Được bao nhiêu tiền tôi đều góp nhà chùa lo cho các con. Wendy cũng hiểu mẹ phải lo cho các em nên bé tự lo nhà cửa, học hành, tiền mẹ gửi tự chi tiêu, ghi chép từng đồng. Tôi mua đồ đẹp cho bé nó còn không nhận, nói để nuôi các em. Giờ làm y tá, cũng có lương, thương mẹ tiết kiệm không mua xe đắt tiền nên con tự mua trả góp tặng tôi một chiếc xe. Đến giờ vẫn đang trả góp! (Cười)
|
Những năm tháng một mình vật lộn cuộc sống có ai chia sẻ với chị không?
Có bạn thân của tôi là chú Bình (chuyên gia trang điểm Nhật Bình). Hồi đó chú Bình sang Mỹ sống, cũng đi ở trọ. Chú Bình tốt lắm nên tôi giao nhà với con gái cho chú Bình trông nom, nuôi dạy mỗi khi đi diễn. Có những đợt tôi stress, thiếu ngủ, suy nhược cơ thể, đang đứng trong bếp ngã lăn đùng ngất, may có chú Bình phát hiện đưa đi cấp cứu kịp thời. 3 lần rồi.
Giờ sức khỏe chị ổn hơn chưa?
Hồi đó là tôi làm quá sức và chưa tập thể dục. Sau này tôi chăm tập thể dục, giờ thì ham và mê luôn. Tôi tập không phải cho đẹp mà để khỏe. Tôi không muốn về già mình nằm trên giường, các con phải chia nhau chăm sóc mình thì mang tội lắm. Tuổi này mình vẫn đi làm được, tập thể dục được thì bằng mọi giá mình phải tập, chứ để có bệnh này bệnh kia thì có phải mình làm phiền mọi người không? Tập thể dục rất quan trọng vì bạn không thể bỏ tiền ra mua mồ hôi được.
Chị thích môn thể thao nào?
Tôi tập yoga, gym, bơi, chạy bộ. Ví dụ thay vì bỏ tiền ra mua cái áo hàng hiệu mặc cho đẹp tôi dùng tiền đó thuê huấn luyện viên dạy mình tập một vài năm. Sau khi mình thuộc bài rồi thì cứ thế tự tập thôi. Thương con thì mình phải tập thể dục, đừng có để cho con nó sau này phải lo cho mình. Ngày trước chân tay hay nhức mỏi, người nhẽo, đôi lúc thiếu máu lên não cứ mệt mệt. Từ ngày tập thể dục đều, mỡ tiêu hết, da dẻ săn chắc người khỏe hẳn.
Chị không muốn tiến tới hôn nhân vì sao vậy?
Tôi thương các con. Má nó đã bỏ một lần rồi, mình không thể bỏ một lần thứ hai, tội bọn trẻ. Không phải là mình chưa gặp đúng người, gặp nhiều người thương mình lắm. Nhưng máu hoạt động xã hội và mình thương con nhiều quá nên phải tự đè nén, dứt bỏ. Chia tay đau lắm chứ, nhưng cũng phải chịu để ở bên cạnh các con.
Có khi nào nhìn lại cuộc đời chị tự hỏi sao mình nhiều thăng trầm đến thế?
Tôi nghĩ, nếu quả thực ông trời ban cho mình sự bất hạnh, nỗi đau lớn lao nào đó thì có lẽ ẩn phía sau đó là món quà quý giá: sự mạnh mẽ và kiên cường. Nếu ta than khóc, khổ đau sẽ càng chồng chất, nhưng nếu mình chiến đấu để vượt qua nỗi đau, mình sẽ thấy thứ ánh sáng đẹp đẽ của cuộc đời.
Xin cảm ơn chị!